Nội Dung
Là người sinh ra ở miền Bắc nhưng làm việc tại TP.HCM, việc bay ra Bắc – vào Nam với tôi không còn xa lạ. Mỗi năm, tôi thực hiện ít nhất 10-15 chuyến bay, chủ yếu giữa Tân Sơn Nhất và Nội Bài. Tôi từng nghĩ rằng mình đã quá quen thuộc với mọi thủ tục và góc nhỏ của hai sân bay này. Nhưng càng đi nhiều, tôi càng nhận ra: quen không đồng nghĩa với thoải mái.
Lần gần đây nhất, chuyến bay từ Tân Sơn Nhất của tôi bị delay gần 3 tiếng. Trớ trêu thay, tôi chỉ còn vài giờ để kịp một cuộc họp rất quan trọng. Ngồi giữa biển người chen chúc, mệt mỏi chờ đợi, tôi chỉ biết thở dài tự hỏi: “Tại sao sân bay quốc tế lớn nhất miền Nam lại như thế này?”.
Không lâu sau, tôi đọc tin Tân Sơn Nhất và Nội Bài nằm trong nhóm sân bay tệ nhất thế giới theo bảng xếp hạng AirHelp Scores. Kết quả khiến nhiều người ngạc nhiên, nhưng với tôi, đó chỉ là sự xác nhận cho trải nghiệm thực tế.
Tân Sơn Nhất: Hạng 248/251 – gần như chót bảng.
Nội Bài: Hạng 242 – cũng chẳng khá hơn.
Là người trực tiếp trải nghiệm dịch vụ tại cả hai sân bay lớn nhất Việt Nam, tôi hiểu rõ lý do đằng sau các con số này.
Tân Sơn Nhất thường xuyên rơi vào tình trạng quá tải, đặc biệt trong dịp lễ, Tết. Có lần, tôi phải xếp hàng gần 40 phút chỉ để qua cửa an ninh. Trong khi đó, loa liên tục thông báo thay đổi giờ bay.
Theo thống kê, chỉ khoảng 61% chuyến bay từ Tân Sơn Nhất khởi hành đúng giờ. Con số này đồng nghĩa với việc 4 trong 10 chuyến sẽ bị chậm. Bản thân tôi cũng không ít lần là một phần của 39% bị delay.
So với Tân Sơn Nhất, Nội Bài có phần dễ chịu hơn. Nhà ga T2 quốc tế hiện đại, không gian rộng rãi, bảng thông tin rõ ràng. Những cải thiện này giúp hành khách cảm thấy thoải mái hơn khi di chuyển.
Tuy nhiên, Nội Bài vẫn chưa thực sự thuận tiện như danh tiếng. Tôi từng bị lạc trong nhà ga vì biển chỉ dẫn không rõ ràng. Khi hỏi nhân viên, câu trả lời chỉ vỏn vẹn: “Đi qua bên kia hỏi tiếp”. Thêm vào đó, tình trạng chậm chuyến vẫn diễn ra thường xuyên, nhất là cao điểm.
Không thể phủ nhận rằng ngành hàng không và du lịch Việt Nam đang phát triển nhanh chóng. Lượng khách tăng mạnh nhưng hạ tầng và nhân lực chưa kịp thích ứng. Điều này dẫn đến:
Quá tải tại nhà ga.
Thời gian chờ lâu ở cửa an ninh.
Chậm trễ chuyến bay hàng loạt.
Trải nghiệm dịch vụ không đồng bộ.
Khi hai cửa ngõ hàng không lớn nhất nước liên tục ở đáy bảng xếp hạng quốc tế, đây là tín hiệu cảnh báo. Đã đến lúc các bên liên quan cần có những giải pháp mạnh mẽ hơn.
Sân bay không chỉ là điểm xuất phát hay điểm đến. Đó là nơi tạo nên ấn tượng đầu tiên và cuối cùng của du khách về một quốc gia.
Tôi từng chứng kiến một du học sinh nước ngoài bật khóc vì lỡ chuyến chỉ vì thủ tục chậm trễ ở Tân Sơn Nhất. Điều này khiến tôi tiếc nuối. Chúng ta có thể tự hào về thiên nhiên, ẩm thực, con người. Nhưng nếu trải nghiệm ở sân bay khiến khách khó chịu, hình ảnh đẹp sẽ bị che mờ ngay từ đầu.
Tôi không viết những dòng này để chê bai, mà để bày tỏ mong muốn thay đổi. Tôi từng bay qua Changi (Singapore), Incheon (Hàn Quốc), Doha (Qatar) – nơi sân bay như một trung tâm thương mại cao cấp.
Tôi không đòi hỏi Nội Bài hay Tân Sơn Nhất phải trở thành Changi ngay lập tức. Nhưng tôi hy vọng sẽ có một ngày, khi bước vào sân bay Việt Nam, hành khách sẽ cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt.
Tôi tin rằng với tiềm năng và sự quyết tâm, việc cải thiện trải nghiệm tại sân bay Việt Nam hoàn toàn khả thi. Hy vọng một ngày, việc đến sân bay sẽ không còn là “cuộc vượt chướng ngại vật” hay bài kiểm tra kiên nhẫn. Thay vào đó, đó sẽ là khởi đầu nhẹ nhàng và đáng nhớ cho mọi chuyến đi.
Xem thêm: